Viết bài tập làm văn số 7 lớp 6 - Văn miêu tả sáng tạo; Viết bài tập làm văn số 2 Lớp 6; Viết bài tập làm văn số 5 lớp 6 - Văn tả cảnh; Viết bài tập làm văn số 3 lớp 9; Soạn bài : Viết bài tập làm văn số 3 (lớp 6) bài tập làm văn số 3 lớp 7; Bai tap lam van so 3 Viết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 3: Kể về một cuộc gặp gỡ với các anh bộ đội nhân Ngày Thành lập Quân đội Nhân dân Việt NamHướng dẫn Những ngày - Xem tin bài Viết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 3: Kể về một cuộc gặp gỡ với các anh bộ đội nhân Ngày Thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam hay nhất. Bài viết số 3 lớp 9 đề 3 đề chỉ với bài chủng loại, còn các giải mã tập làm vnạp năng lượng những đề khác ví như đề 1, 2, 4 chúng ta lưu giữ đón coi. Related Posts. Trắc nghiệm lý thuyết vật lý 12 có đáp án. Giåm chi phi van chuyén và luu kho. APPLICATION STEPS 1 cÁc BUOC THI CÔNG STEP 3. Chóng thám 4. Vûa båo ve 6. LOP våi dia VersiCeIl' ROCK - 1. Drain pipe 2. RC roof slab 3. Waterproofing 4. Protection mortar 5. 6. Geotextile Thi công theo truyèn thóng phúc tap, t6n kém và thçrc té không thu nuðc duqc. VersiCell [Văn mẫu 6] Viết bài tập làm văn số 3 lớp 6 đề 1: Kể về một kỉ niệm đáng nhớ của em (được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi), hướng dẫn chi tiết dàn bài và những bài văn hay cho các em tham khảo. CÁC BÀI KHÁC CÙNG CHƯƠNG Con Rồng cháu Tiên Bánh chưng, bánh giầy Bài học đường đời đầu tiên Sông nước Cà Mau Bức tranh của em gái tôi Vượt thác Vay Tiền Nhanh Chỉ Cần Cmnd Nợ Xấu. ... khép lại, Tưởng héo Vậy mà trán chín, hương toả ngào ngạt, vị đến đam mê Mai văn Tạo, Góp phần phát triển lực cảm thụ văn, NXB Giáo dục ... quê mà tịnh khiết… cho ta niềm với quê hương đất nước trường tồn … Băng Sơn, trời mưa, NXB Văn hoá – thông tin, 1999 Cây gạo … Cây gạo già năm lại trở lại tuổi xuân, cành nặng trĩu hoa đỏ ... giông tan Gió lặng Cây gạo sơ xác hẳn đi, non thương nắm Nhưng chẳng có điều đáng no cả; gạo bền bỉ làm việc đêm ngày, chuyên cần lấy từ đất, nước ánh sáng nguồn sinh lực sức trẻ vô tận Mùa đông,... 3 23,934 82 Trong bài viết số 3 lớp 6 về văn kể chuyện có đề tài số 6 kể về thầy cô giáo của em người quan tâm, lo lắng và động viên em học tập là một đề văn khá thú vị. Đề bài giúp các em tăng khả năng tư duy và biểu đạt trong sử dụng câu từ. Cùng Đọc tài liệu tham khảo qua một số bài mẫu dưới tập làm văn số 3 lớp 6 đề 6 kể về thầy hoặc cô giáo của emBài văn mẫu 1Văn mẫu kể về thầy giáo hoặc cô giáo của em hay nhấtNăm lớp 5 tôi được may mắn hoc thầy Phong. Cho đến giờ chúng tôi vẫn còn nhớ mãi những kỉ niệm về thầy. Dáng người thầy cao to, phải đến hơn mét bảy, gần mét tám. Tầm tuổi thầy mà cao như vậy thật hiếm có. Tóc thầy đã điểm hoa râm, xoăn tít rất lạ. Mắt thầy to, sáng. Ánh nhìn sắc lạnh và rất nghiêm. Nhưng khi cười trông thầy thật hiền Phong dạy hay nhất là môn Toán. Bình thường lúc giảng bài thầy rất say sưa. Giọng nói chậm rãi nhưng nhịp tay cứ thoăn thoắt ghi những công thức lên bảng. Thầy không thích ngồi trên bàn giáo viên lâu. Thầy thường hay đi lại quanh lớp nhìn chúng tôi loay hoay tính toán. Và đặc biệt, thầy rất vui khi chúng tôi tìm ra những cách giải mới, hay và khác cách giải của năm học, khi mới học thầy, trong lớp đứa nào cũng sợ thầy một phép. Thầy cứ vào là lớp im phăng phắc, không dám ho he một tiếng. Gọi dạ bảo vâng. Bởi trông thầy nghiêm nghị quá. Mái tóc xoăn chải gọn ra sau, chiếc áo sơ mi trắng cộc tay và chiếc quần âu luôn được là phẳng nếp. Thầy ít khi nói đùa. Đang giảng bài mà phát hiện anh chàng nào hí hoáy làm việc riêng hay cười đùa là thầy dừng lại ngay. Bằng ánh mắt nghiêm nghị, thầy nhìn thẳng vào người đó. Lúc ấy, chàng ta chỉ có nước xấu hổ mà tự động đứng lên xin lỗi thầy. Xong, thầy không nói gì, lại tiếp tục giảng bài say sưa như chưa có chuyện gì xảy ra. Chính vì thầy nghiêm nghị thế nên chúng tôi ít khi dám trò chuyện với thầy bên ngoài giờ đến 20/11, kỉ niệm ngày Hiến chương các nhà giáo Việt Nam, bọn chúng tôi mới khám phá hết con người của thầy. Thầy là một con người rất tình cảm. Thầy rớt nước mắt khi nhận từ chúng tôi những bài hát và lời chúc chân thành. Đáp lại chúng tôi được thưởng thức giọng ca trầm ấm hay hơn cả Trọng Tấn của thầy. Chưa bao giờ chúng tôi thấy thầy cười tươi và nói nhiều đến vậy. Thầy kể cho chúng tôi nghe hồi còn trẻ, thầy và các bạn học trong lớp tre nứa, vừa học vừa nghe tiếng báo động. Những lúc trời mưa, lớp dột, cả thầy và trò ngồi dúm lại một góc mà vẫn ướt. Hồi ấy khổ nhưng mà vui lắm. Ai cũng chăm học và ngoan đã gần gũi với thầy hơn, chúng tôi phát hiện ra nhiều điều mới từ thầy. Thầy là một nhà giáo rất tâm huyết với nghề. Thầy thường bỏ hàng giờ đồng hồ, thậm chí cả buổi chiều thứ bảy chủ nhật để kèm thêm cho những bạn kém mà không lấy tiền. Thầy rất kiên nhẫn. Thầy giảng thật chậm, thật kĩ. Khi chúng tôi đã hiểu thầy mới chuyển sang bài học cuối cấp của tôi trôi qua rất nhanh. Ngày chúng tôi ra trường cũng là ngày thầy về hưu. Thầy buồn lắm khi phải xa chúng tôi, xa lớp học trò cuối cùng của thầy, xa nghề dạy học. Cho đến giờ tôi còn nhớ mãi bài thơ thầy đọc trong buổi lễ chia tay"Hãy nhìn đi em - con đường phía trướcCòn rất dài, cũng thật nhiều chông cô sẽ không dắt em đi suốt con đường dàiChỉ mong saoMỗi bước em đi trên chặng đường vững vàng, vấp ngã - biết đứng dậy,Chẳng bao giờ đánh mất niềm tin”. Có thể bạn quan tâm Kể về thầy giáo hoặc cô giáo mà em quý mến lớp 6Bài văn mẫu 2Kể về thầy giáo hoặc cô giáo của em - Bài viết số 3 lớp 6 đề 6“Ăn quả nhớ kẻ trồng câyCó danh có vọng nhớ thầy khi xưa” Đó chính là những câu thơ nói về nghề giáo, nghề mà luôn được yêu quý, kính trọng. Tôi rất yêu mến các thầy cô giáo của mình, nhưng người để lại cho tôi những ấn tượng sâu sắc nhất chính là cô Kim Anh- cô giáo chủ nhiệm của chúng có mái tóc rất dài, mượt mà, đen nhánh và luôn phảng phất hương thơm. Đôi mắt cô to tròn, đen láy, vô cùng cương nghị nhưng cũng không kém phần dịu dàng. Khi chúng tôi đạt thành tích cao trong học tập, cô luôn nhìn chúng tôi với ánh mắt trìu mến. Còn mỗi khi chúng tôi mắc lỗi, đôi mắt cương nghị của cô lại đượm buồn. Đôi bàn tay cô thon dài, luôn viết ra những mạch văn giàu cảm xúc để chuyển tải bài học đến với chúng tôi. Cô còn giúp chúng tôi nhớ bài lâu hơn bằng giọng nói của mình. Giọng nói của cô thật truyền cảm, khi thì dịu dàng, ấm áp, lúc lại dí dỏm, vui tươi khiến cho chúng tôi luôn tập trung vào bài học, quên cả thời gian. Tính cách cô hiền lành, chính trực, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay vui đùa với chúng tôi nhưng khi đã vào tiết học, cô cũng rất nghiêm khắc. Với cô dạy học không chỉ là một nghề, mà còn là một niềm đam mê. Cô luôn chuẩn bị rất kỹ cho bài giảng của mình, nhiều khi cô còn sử dụng cả những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng tôi có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Dù cô đã là một giáo viên nhưng cô vẫn học, đó là sở thích của cô. Cô luôn thức đến ba, bốn giờ sáng mới đi ngủ vì sau khi soạn giáo án, cô lại tiếp tục học bài. “Học như một con đò ngược dòng vậy, các con ạ!” Lời cô nói thấm thía lòng chúng nhớ nhất là khi cô đi thăm quan với lớp chúng tôi. Lúc ấy, trên nét mặt cũng như trong đôi mắt của cô thể hiện sự lo lắng, bồn chồn không yên. Sau đó, chúng tôi mới vỡ lẽ, ra là hôm ấy, cô có bài thi môn triết học nhưng cô đã nghỉ thi để đi cùng với lớp chúng tôi vì cô sợ rằng có vấn đề gì không hay với chúng tôi, cô sẽ ân hận cả kỉ niệm đáng nhớ khác là khi tôi học hè. Khi ấy, tôi khá lo sợ do tôi đã nghỉ mất hai tuần. Tôi bước vào lớp với tâm trạng lo lắng. Cô biết là tôi đã nghỉ học, cô bèn giảng lại cho tôi những chỗ tôi chưa biết, chưa hiểu, rồi nhờ bạn cho tôi mượn vở để chép bù bài. Lúc đó tôi thấy mình nhẹ nhõm, thầm cảm ơn cô và các thật, nghề giáo thật là cao quý, giống như câu ví “Nghề giáo là người lái đò tri thức qua sông”. Đó cũng là nghề mà tôi mong ước sau này khi trưởng thành. Nhân ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, tôi muốn gửi lời chúc tới cô rằng “Con chúc cô luôn mạnh khỏe! Con yêu cô nhiều lắm!”Tham khảo thêm Kể lại kỷ niệm đáng nhớ về thầy cô giáo của emBài văn mẫu 3Văn mẫu đề 6 bài viết số 3 lớp 6 ngắn gọn nhấtTôi sắp 12 tuổi cũng là từng ấy thời gian sống trong thương yêu, quan tâm, lo lắng của cha mẹ, ông bà và thầy cô. Tôi rất biết ơn về điều đó, đặc biệt biết ơn người đã vực dậy tôi bằng cả sự yêu thương. Người ấy chính là cô Đang, cô giáo lớp ba khi tôi còn học trường làng ở quê tôi ở một thị trấn lớn nhưng vì ba bận công tác, mẹ phải chăm sóc em và buôn bán nên tôi được gửi về sống cùng bà trong một xóm nhỏ hẻo lánh. Mặc dù đường xá ở quê ngoại không rộng rãi, trán nhựa đẹp như ở thị trấn nhưng lại ít xe cộ và an toàn. Nhà tôi cách trường tiểu học chỉ khoảng 500m qua 3 ngôi nhà nên khi đã quen trường tôi tự đi bộ đến cùng các bạn. Ngôi trường nhỏ bé của tôi chỉ vỏn vẹn 3 phòng học. Chúng tôi chia nhau hai buổi sáng, chiều để đầu tiên bước vào lớp tôi thật sự bỡ ngỡ về căn phòng nhỏ bé, bàn ghế cũ kĩ và không có cả một cánh quạt vào ngày nóng nực. Những đứa bạn học thì đầu trần, chân đất, có đứa lấm lem áo quần đủ loại chẳng ra dáng một đứa học sinh. Tôi bắt đầu thất vọng, phần thêm ba mẹ rất ít về thăm tôi và cuộc sống buồn tẻ ở quê khiến tôi chán nản. Tôi sẽ chẳng nhớ nổi hình ảnh cô giáo của mình nếu như không ở lần tôi nghỉ học 10 ngày. Tôi cảm thấy không thể học cùng các bạn, tôi nhớ nhà, nhớ ba mẹ và oán trách ba mẹ đã có em bé không còn thương tôi nữa. Tôi lo sợ bị bỏ rơi nên muốn làm điều gì đó cho mẹ chú tâm. Tôi quyết định không đến trường. Trong những ngày ấy tôi vẫn đi học như mọi người nhưng tôi lại trốn sang nhà của thằng Thanh, thằng bé nghịch ngợm và lười học, hai chúng tôi đi ra ruộng chơi đủ trò, tôi cảm thấy chơi cùng nó vẫn vui hơn đi học. Ngày thứ 11, cô đến nhà tìm bà tôi mọi chuyện vỡ òa. Bà tôi khóc rất nhiều vì đứa cháu hư. Tôi chỉ biết cúi gằm mặt xuống đợi chờ hình phạt của bà và cô. Bà lau nước mắt rồi nói Bà không giận cháu, chỉ là bà thấy có lỗi với ba mẹ đã không lo lắng cho cháu thật tốt”. Nói xong bà quay sang cô “Cảm ơn cô đã cho tôi hay, tôi già rồi chẳng biết quản cháu thế nào cho phải, mong cô giúp cho”.Cô bước về phía tôi những bước chân nhẹ nhàng. Lúc này tôi mới cảm nhận được sao mà chân cô giống mẹ đến lạ lùng. Cả giọng nói cũng thế, giọng nhỏ nhưng trầm và ấm “ Em không thích ngôi trường và các bạn sao?”. Tôi ấp úng không thể trả lời. Tôi ngước mắt lên nhìn cô. Đôi mắt cô thật đẹp, đôi mắt sâu và đen láy, tôi có thể thấy bóng mình trong đó. Tôi thật ngỡ ngàng vì trước giờ tôi không nhận ra cô giáo của mình thật xinh và hiền lành như cô tiên trong truyện. Gương mặt cô tròn tròn, da ngăm nhưng rất sáng. Tóc cô dài nhưng bao giờ cũng buộc cao lên để lộ vầng trán rộng. Khuôn miệng của cô khi cười lại càng duyên dáng vì hai đồng tiền ở khóe miệng hằn sâu khiến nụ cười rất thu hút người nhìn. Cô nắm bàn tay bé nhỏ của tôi bảo “ nhà con ở thị trấn đúng không? Cô lúc trước cũng ở đấy, lúc đầu khi về đây dạy cô cũng bỡ ngỡ như con nhưng dần sẽ thấy thương nơi này không nỡ đi con ạ”. Tôi như bắt gặp được người hiểu mình và có thể tâm sự được nên đã mở lòng. Hôm ấy, tôi nói những gì trong lòng mình nghĩ cho cô nghe và cô ngồi bên tôi lắng nghe rất chăm chú. Chẳng hiểu sao khi trò chuyện cùng cô tôi cảm thấy mình được tin tưởng, được quan tâm. Trước khi ra về cô với tôi đã giao ước tôi sẽ đến trường và chăm chỉ hơn trong 10 ngày nữa. Nếu không thể hòa hợp được với môi trường nơi đây cô sẽ giúp tôi nói với ba mẹ chuyển tôi về thị là tôi lại đến trường như lời hứa, lần này tôi cố gắng hòa nhập cùng các bạn. Hình như biết tôi chưa quen môi trường mới nên bạn nào cũng nhiệt tình giúp đỡ. Các bạn rủ tôi chơi đùa, có trái ổi, trái khế cũng mang cho tôi. Tan trường chúng tôi rủ nhau đi câu cá, bắt cua đồng, bẫy chim…trò nào tôi cũng thích thú vì ở thị trấn không có. Cô Đang dành nhiều thời gian cho tôi, ngoài giờ dạy cô đến nhà tôi để giúp tôi học, bài nào chưa hiểu cô hướng dẫn tận tình. Cô nhờ các bạn đến nhà tôi thường xuyên để học cùng tôi. Chưa đến ngày thứ 10 tôi đã không còn muốn về thị trấn nữa vì đã mến nơi này, mến các bạn, mến trường lớp và đặc biệt mến cô giáo Đang. Cô bên cạnh tâm sự với tôi, giải thích cho tôi nghe không phải vì ba mẹ không thương mà gửi tôi về ngoại, cô cho tôi thấy được mình rất quan trọng và được yêu thương. Ngoại tôi rất vui vì tôi đã phấn chấn, chăm ngoan. Ba mẹ nghe tin cũng về thăm tôi thường hơn mang cả em bé về chơi cùng 3 năm trôi qua, bây giờ tôi là học sinh lớp 6 đã lên thị trấn học và ở cùng ba mẹ. Thế nhưng hình ảnh cô giáo Đang đã tận tâm giúp tôi vượt qua thời điểm khó khăn vẫn mãi trong lòng tôi. Tôi thầm cảm ơn cô đã đem những điều tốt đẹp đến cho tôi và hứa sẽ chăm ngoan hơn nữa không phụ lòng cô mong đây là những bài văn mẫu trong bài tập làm văn số 3 lớp 6 đề 6 với nội dung kể về thầy cô giáo của em người quan tâm, lo lăng và bảo ban em trong học tập bao gồm những bài văn hay nhất được Đọc tài liệu sưu tầm. Chắc chắn sẽ giúp ích cho các em trong quá trình hoàn thiện bài viết trên lớp của mình được tốt nhất. Chúc các em học tốt môn văn mẫu 6 Ngày đăng 03/10/2015, 0907 I. ĐỀ BÀI THAM KHẢO Đề 1 Kể về một kỉ niệm đáng nhớ được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi, bị hiểu lầm,…. Đề 2 Kể một chuyện vui sinh hoạt như nhận lầm, nhát gan,…. Đề 3 Kể về người bạn mới quen do cùng hoạt đọng văn nghệ, thể thao mà quen, hoặc do tính tình của bạn,…. Đề 4 Kể về một cuộc gặp gỡ đi thăm các chú bộ đội, gặp các thiếu niên vượt khó,…. Đề 5 Kể về những đổi mới ở quê em có điện, có đường, có trường mới, cây trồng,…. Đề 6 Kể về thày cô giáo của em người quan tâm, lo lắng và động viên em học tập. Đề 7 Kể về một người thân của em ông bà, bố mẹ, anh chị,…. II. GỢI Ý DÀN BÀI Đề 1 Tham khảo phần gợi ý dàn bài Bài tập làm văn số 2. Đề 2 A. Mở bài. - Giới thiệu hoàn cảnh xảy ra câu chuyện. Thân bài. - Kể lại diến biến của câu chuyện. + Thời gian địa điểm xảy ra câu chuyện? + Tình huống đáng cười trong câu chuyện là gì? + Câu chuyện kết thúc ra sao? - Em rút ra được điều gì từ câu chuyện đó? C. Kết bài Ấn tượng mà câu chuyện để lại trong em là gì? Đề 3 A. Mở bài. - Giới thiệu khái quát về người bạn. - Hoàn cảnh gặp gỡ giữa hai người ở đâu? vào lúc nào? B. Thân bài. - Kể lại buổi gặp gỡ đó do tình cờ hay do người khác giới thiệu. - Đặc điểm hay tính cách của người bạn đó có gì đặc biệt? - Em thích nét tính cách nào nhất ở người bạn đó? - Sau khi quen nhau, hai người đã đã cùng thi đua hay giúp đỡ nhau như thế nào để cùng có thành tích tốt hơn trong học tập. C. Kết bài. - Tình bạn mới giúp em như thế nào trong học tập và trong cuộc sống? - Em suy nghĩ thế nào về tình bạn? Đề 4 A. Mở bài. - Cuộc gặp gỡ diễn ra khi nào? ở đâu? với ai? B. Thân bài. - Kể các chi tiết trong buổi gặp gỡ ấy. + Mở đầu cuộc gặp gỡ như thế nào? + Diến biến cuộc gặp gỡ ra sao? các sự việc, không khí, quang cảnh,…. + Cuộc gặp gỡ kết thúc trong không khí như thế nào? - Ý nghĩa của cuộc gặp gỡ là gì? C. Kết bài. - Cuộc gặp gỡ để lại trong em những ấn tượng gì? Giúp em mở rộng hiểu biết và quan hệ ra sao? Đề 5 A. Mở bài. - Giới thiệu khái quát về quê em. B. Thân bài. - Quê em trong quá khứ như thế nào? - Quê em ngày nay đã đổi mới ra sao? + Quang cảnh? + Nhịp sống? + Tinh thần hăng say lao động? - Nhìn quê hương đổi mới, cảm giác của em thế nào? C. Kết bài. - Em mong ước như thế nào về quê hương trong tương lai? Đề 6 Tham khảo phần gợi ý dàn bài Bài tập làm văn số 2. Đề 7 A. Mở bài. - Giới thiệu sơ lược về người mà em sẽ kể tên, tính cách,…. B. Thân bài. - Đặc điểm và tính cách nổi bật của người mà em đang kể là gì? - Người mà em đang kể đã giúp đỡ bảo ban em như thế nào trong học tập và trong cuộc sống? - Tình cảm của em và người đó ra sao? - Có thể kể thêm về một kỉ niệm nào đó đáng nhớ nhất của em và người đó. C. Kết bài. - Niềm hạnh phúc của bản thân khi có được một người ông bà, cha mẹ, anh chị,.. tốt. III. BÀI VIẾT THAM KHẢO Bài 1. Ngày ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong veo, vào những hôm trời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi có thể nhìn thấu xuống tận dưới đáy, ở đó có những viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung tăng bơi lội. Hàng ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men theo mép của con suối bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Và vui nhất là vào những ngày hè, chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suối nhỏ nhưng có những đoạn rất sâu có thể ngập đầu người lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu của nhà dân bắc qua để lấy lối đi vào nhà. Như thường lệ, buổi trưa ấy, chờ cho mẹ ngủ say tôi liền chạy sang nhà mấy thằng bạn học cùng lớp rủ chúng ra chỗ cầu nhà ông Quân chúng tôi thường đặt tên những chiếc cầu bằng chính tên nhà chủ đó. Buổi trưa trời nắng nóng như lửa đốt, được đắm mình trong dòng nước mát thì còn gì bằng. Bởi vậy nên vừa nghe tiếng huýt sáo báo hiệu quen thuộc của tôi, mấy thằng cũng vội vã lách cửa sau, nhanh chóng ra chỗ hẹn. Vừa ra khỏi nhà, cả lũ chúng tôi chạy thật nhanh vì sợ cha mẹ phát hiện ra, bởi chúng tôi đều biết rằng nếu bị bại lộ chắc chắn đứa nào đứa nấy sẽ no đòn. Năm phút sau, cây cầu và dòng nước mát đã hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi có ý kiến hôm nay sẽ không bơi bình thường như mọi khi nữa mà thi nhảy xa, tức là đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ là người thắng cuộc. ì oàm một hồi lâu đã chán, chúng tôi trèo lên một mỏm đá nằm nghỉ ngơi ngắm mây trời. Lúc này Thắng – thằng cha gan lì cóc tía nhất lên tiếng - Tớ nghĩ ra trò mới nữa rồi. - Trò gì vậy? Cả lũ nhao nhao lên tiếng hỏi. - Chơi lặn, đứa nào lặn được lâu nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo cặp. Cả lũ reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Trở lại chỗ chơi cũ, tôi nói - Bây giờ sẽ thi lần lượt từng đứa một, những đứa còn lại đứng trên bờ theo dõi bấm giờ. Và tôi phân công luôn vì Thắng là người đầu têu nên sẽ là người thử sức đầu tiên, cả bọn vỗ tay hưởng ứng. Quả thật trong nhóm Thắng luôn tỏ ra đàn anh hơn cả, hắn không những học giỏi mà mọi trò chơi hắn cũng chẳng bao giờ chịu thua ai. Thắng chuẩn bị tinh thần xong, tôi hô - Một. Hai. Ba. Bắt đầu… ùm…Thắng đã nhảy khỏi cây cầu mất tăm trong dòng nước. Lũ chúng tôi reo hò tán thưởng và bắt đầu bấm giờ 1,2, 3, phút trôi qua sang phút qua vẫn chưa thấy Thắng nổi lên. Chúng tôi trầm trồ khen ngợi sự tài ba của Thắng. Sang đến phút thứ 4, tôi bỗng cảm thấy nóng ruột bởi bình thường nhiều lắm thì chỉ đến phút thứ ba là chúng tôi đã chẳng thể nào chịu nổi. Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy Thắng, mấy đứa kia cũng bắt đầu lo lắng, chỉ trong nháy mắt chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy xuống, vừa lúc đó chúng tôi đã thấy Thắng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở lấy thở để, chúng tôi vội vàng dìu Thắng vào bờ. Người Thắng lúc này đã gần như lả đi. Phải mười phút sau Thắng mới lên tiếng - Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là tao đi chầu thuỷ thần chúng mày ạ. - Sao vậy, mọi ngày mày bơi, lặn giỏi lắm cơ mà. - ừ, thì tao vẫn tự tin như vậy, nhưng đúng lúc sắp chịu không nổi định trồi lên thì tao bị vướng vào chùm rễ cây mọc lan từ rừng ra cuốn chặt vào chân, tao cứ định trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúng lúc nghĩ rằng chết thật rồi thì bỗng dưng chân tao lại giật ra được và cố sức ngoi lên. Nghe tiếng Thắng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy đều khiếp sợ. Chờ cho Thắng đỡ mệt chúng tôi mới dám về nhà và câu chuyện này vẫn mãi là bí mật của lũ chúng tôi. Và đó là kỉ niệm sâu sắc nhất mà tôi nhớ mãi đấy các bạn ạ. Bài 2. Vì hoàn cảnh gia đình em phải theo bố mẹ chuyển về thành phố sống. Vậy là mấy năm liền em vẫn chưa có dịp về thăm quê. Đến hè vừa rồi vì đạt giải Toán thành phố nên bố mẹ em thưởng cho em một chuyến về quê. Ngồi trên xe em vô cùng hồi hộp và tự hỏi sau mấy năm xa cách không biết bây giờ quê của em có gì thay đổi không, những người bạn của em ra sao có ai phải bỏ học không. Vì quê em ngày xưa nghèo lắm, rất nhiều bạn chỉ học hết cấp một đã phải bỏ học đi chăn trâu. Chiếc xe đưa em từ từ rẽ phải, đường vẫn êm ru, em cứ ngỡ vẫn là con đường của phố huyện nhưng bất chợt em nhìn thấy cây đa cổ thụ ở đầu đường. Ôi con đường của quê mình đây mà. Em sung sướng reo lên - Bố ơi, đường về quê không còn ổ gà như trước nữa nhỉ. Bố gật đầu. mỉm cười - Con đường này làm từ năm ngoái con ạ. Bất giác tôi nhớ lại cách đây mấy năm, ngày đó mỗi khi trời mưa, người dân làng tôi rất ngại ra phố huyện vì con đường sẽ vô cùng lầy lội, khó đi, có những đoạn phải dắt xe. Đi ra được đến phố thì người đã lấm lem đầy bùn đất. Thế mà bây giờ con đường ấy đã được thay thế bằng một con đường nhựa đen bóng láng. Tôi thấy người và xe qua lại có vẻ đông hơn trước rất nhiều. Từng đoàn xe đạp xe máy nối đuôi nhau, nhìn ai cũng tươi vui hớn hở. Càng về gần làng tôi càng ngạc nhiên vì sự thay đổi đến bất ngờ. Những ngôi nhà lá năm xưa giờ được thay thế bằng những ngôi nhà ngói sáng sủa đủ màu sắc, đây đó còn có những ngôi nhà hai, ba tầng như ở thành phố. Trong nhà cũng đầy đủ sa lông, tủ tường và trên tường cũng có những chùm đèn đủ màu sắc. Và đằng trước là những sân xi măng sạch bong phơi đầy lúa. Tôi nhớ trước đây người ta thường phơi lúa bằng sân đất cho nên dù có quét sạch đến mấy thóc vẫn đầy sạn và lúa phơi ở sân đất rất khó khô. Chiếc xe bon bon đưa tôi về đến tận sân nhà bác trai tôi. Căn nhà lá năm xưa cũng được thay thế bằng ngôi nhà hai tầng đồ sộ. Nhớ lại cách đây chỉ vài năm, làng tôi vẫn thuần nông nghiệp. Mọi thứ người ta chỉ biết trông vào ruộng lúa, luống rau. Nhìn khắp nơi chỉ thấy những cánh đồng lúa xanh mát thẳng cánh cò bay, mở mắt họ đã ra đồng, cặm cụi làm cho đến khi mặt trời lặn, sương đã vương áo họ mới trở về. Về đến nhà ai nấy lùa vội bát cơm là lên giường ngủ, chẳng biết đến xem phim, nghe ca nhạc là gì. Trẻ con như chúng tôi cũng phải làm, cứ đi học về ăn cơm xong lại theo đàn trâu, đàn bò lên rừng. Tối về chỉ còn xếp sách vở vào cặp là đi ngủ nên chẳng mấy đứa học giỏi. Cuộc sống lúc đó bình yên nhưng nghèo quá. Nhưng bây giờ, tôi thấy mọi chuyện đã thay đổi, nhà nào cũng có tivi đầu đĩa. Ngay từ đầu xóm người ta đã nghe rộn rã tiếng hát từ những chiếc đài catxets, từ chiếc đầu đĩa phát ra. Thôn xóm trở nên rộn rã. Và tôi nghe bác tôi kể lại cứ đến mùa bóng đá thì xóm làng càng rộn rã hơn. Trai tráng trong làng tụ tập nhau ngồi xem bóng đá. Họ xem rất vô tư vì không có cá độ như ở thành phố. Phương tiện đi lại cũng hiện đại hơn trước rất nhiều, trước đây khắp đường làng chỉ thấy toàn xe đạp, vậy mà nay hầu như nhà nào cũng có xe máy để đi lại, có người còn đi xe máy khi ra ngoài đồng làm, họ dựng xe ở trên bờ. Tôi rất vui khi thấy các bạn của mình đều học lên lớp 6, các bạn ấy cũng rất chú tâm vào chuyện học hành với mơ ước sau này đỗ đại học và được lên thành phố học. Tôi thầm nghĩ Nếu sau này chúng tôi lại được học đại học cùng nhau thì vui biết mấy… Quê hương tôi mọi thứ đã đổi thay, trong bóng chiều thướt tha từng đàn trâu no tròn đủng đỉnh về chuồng, đằng xa từng đoàn người gánh lúa về, bước chân thoăn thoắt, tiếng cười nói râm ran. Phong cảnh ngày càng tươi đẹp hơn khi xen lẫn những cánh đồng xanh bao la, những vườn cây đầy hoa trái là những ngôi nhà xây đủ màu sắc. Xa xa, từng đàn cò trắng bay trong ánh nắng vàng rực rỡ. Nhìn quê hương đi lên nhanh chóng, tôi cũng thấy rạo rực vô cùng. Tôi chỉ mong học hành thật tốt để nhanh chóng trở về làm giàu đẹp hơn cho quê hương. Bài 3. Quê tôi ở nông thôn nhưng tôi lớn lên ở thành phố. Từ bé đến giờ, tôi mới chỉ được về quê có một lần. Nhưng lần ấy đã xa xôi lắm rồi, tôi chẳng còn nhớ điều gì nữa. Chả là lúc ấy tôi còn quá bé mà. Tuần vừa qua, tôi thật bất ngờ khi được bố mẹ cho về quê chơi ngày chủ nhật. Chuyến đi đã để lại trong tôi bao kỷ niệm khó quên. Suốt đêm hôm trước, tôi gần như không ngủ. Tôi cứ nằm mà tưởng tượng về quê nội. Tôi chỉ nhớ mang máng đó là một vùng quê nghèo ở miền trung du. Sáng sớm tàu đã chạy, tôi nghủ lăn trong lòng mẹ vì mệt quá. Lúc tỉnh dậy bước chân đầu tiên từ tàu bước xuống là bước chân tôi đi vào nhà nội. Ngôi nhà nằm ngay cạnh đường tàu, ba gian cũ kỹ, được xây bằng thứ gạch mà lâu ngày đã bị đám rêu làm cho ngả màu xanh. Trước mặt ngôi nhà là cánh đồng lúa mới gặt xong, những gốc lúa trơ ra phơi mình dưới những cơn gió heo may. Ăn cơm trưa xong, bố mẹ bắt tôi đi ngủ như ở trên thành phố. Đến chiều, tôi mới được mẹ cho đi chơi cùng các anh chị ở ngoài đồng. Một khung cảnh rộng mênh mông bát ngát nhìn mỏi mắt ở phía xa cũng chỉ thấy núi và mây trắng chứ không như thành phố chỉ thấy toàn nhà tầng và cao ốc. Đang cắm đầu đuổi theo con cào cào có cặp cánh màu xanh đỏ, tôi bỗng lao sầm vào một cậu bé trông người nhỏ nhắn hơn tôi khiến cậu bật phăng chiếc chạt bò. Tôi vội vàng - Xin lỗi cậu! Cậu có sao không? - Không! Em không sao! Còn anh? - Mình cũng không sao Bây giờ tôi mới có dịp quan sát kỹ người bạn cậu người nhỏ nhắn nhưng nhìn khuôn mặt xem chừng không ít tuổi hơn tôi. Nước da cậu đen nhém nhưng đôi mắt sáng có vẻ rất thông minh. Tôi chủ động làm quen - Mình tên là Hải, mới về đây thăm ông bà nội. Còn bạn tên gì? Bạn bao nhiêu tuổi? - Em tên là Minh, em 12 tuổi. - Vậy hả? Thế là chúng mình cùng tuổi với nhau. Sự niềm nở của Minh không ngờ đã khiến một cậu bé khó tính như tôi nhanh chóng hoà nhập với đồng quê. Minh đã chỉ cho tôi bao thú chơi ttong buổi chiều ngắn ngủi. Những thú chơi ấy đến trong mơ tôi cũng chẳng bao giờ có thể nghĩ ra. Phải chăng vì thế mà tôi đã trở thành khó tính. Và vì thế mà giờ đây tôi mới phải đeo cặp kính cận nặng nề với một mớ kiến thức không sao tiêu thụ nổi. Minh kể cho tôi biết, cậu cũng là học sinh giỏi toàn diện của trường nhưng so với tôi, Minh còn biết bao nhiêu thứ khác. Minh dạy tôi biết bắt dế đồng rồi cho một cái hộp đề chơi trò chọi dế, dạy cách thả diều, dạy cách nghe tiếng sáo để phân biệt diều nhỏ, diều to… Tóm lại ở Minh, tôi thấy như có một kho những trò chơi mà tuổi thơ những ai lớn lên ở thành phố không bao giờ biết được. Buổi chiều ngắn ngủi trôi đi nhanh chóng. Tôi chia tay người bạn mới quen để về thành phố. Trước khi đi Minh còn cho tôi một chiếc diều. Tôi cầm chiếc diều lấy làm thích thú mặc dù đem về thành phố nhà mình chẳng biết sẽ thả ở đâu. Về đến nhà, thỉnh thoảng tôi lại viết thư về quê hỏi thăm Minh. Tôi hay kể cho Minh nghe chuyện phố phường, còn Minh lại bù đắp cho tôi những trống rỗng của tuổi thơ. Minh là người bạn mà tôi quen gần đây nhất. Tôi thật không ngờ ở cái nơi xa xôi ấy, tôi lại có được một tình bạn sâu sắc và thân thương đến vậy! I. ĐỀ BÀI THAM KHẢO Đề 1 Kể về một kỉ niệm đáng nhớđược khen, bị chê, gặp may, gặp rủi, bị hiểu lầm,…. Đề 2 Kểmột chuyện vui sinh hoạt như nhận lầm, nhát gan,….Đề 3 Kể về người bạn mới quen do cùng hoạt đọng văn nghệ, thể thao mà quen, hoặc do tính tình củabạn,….Đề 4 Kể về một cuộc gặp gỡ đi thăm các chú bộ đội, gặp các thiếu niên vượt khó,….Đề 5 Kể về những đổi mới ở quê em có điện, có đường, có trường mới, cây trồng,….Đề 6 Kể về thày cô giáo của em người quan tâm, lo lắng và động viên em học tập.Đề 7 Kể về một người thân của em ông bà, bố mẹ, anh chị,….II. GỢI Ý DÀN BÀIĐề 1 Tham khảo phần gợi ý dàn bài Bài tập làm văn số 2.Đề 2A. Mở Giới thiệu hoàn cảnh xảy ra câu Thân Kể lại diến biến của câu chuyện.+ Thời gian địa điểm xảy ra câu chuyện?+ Tình huống đáng cười trong câu chuyện là gì?+ Câu chuyện kết thúc ra sao?- Em rút ra được điều gì từ câu chuyện đó?C. Kết bài Ấn tượng mà câu chuyện để lại trong em là gì?Đề 3A. Mở Giới thiệu khái quát về người Hoàn cảnh gặp gỡ giữa hai người ở đâu? vào lúc nào?B. Thân Kể lại buổi gặp gỡ đó do tình cờ hay do người khác giới thiệu.- Đặc điểm hay tính cách của người bạn đó có gì đặc biệt? - Em thích nét tính cách nào nhất ở người bạn đó?- Sau khi quen nhau, hai người đã đã cùng thi đua hay giúp đỡ nhau như thế nào để cùng có thành tíchtốt hơn trong học Kết Tình bạn mới giúp em như thế nào trong học tập và trong cuộc sống?- Em suy nghĩ thế nào về tình bạn?Đề 4A. Mở Cuộc gặp gỡ diễn ra khi nào? ở đâu? với ai?B. Thân Kể các chi tiết trong buổi gặp gỡ ấy.+ Mở đầu cuộc gặp gỡ như thế nào?+ Diến biến cuộc gặp gỡ ra sao? các sự việc, không khí, quang cảnh,….+ Cuộc gặp gỡ kết thúc trong không khí như thế nào?- Ý nghĩa của cuộc gặp gỡ là gì?C. Kết Cuộc gặp gỡ để lại trong em những ấn tượng gì? Giúp em mở rộng hiểu biết và quan hệ ra sao?Đề 5A. Mở Giới thiệu khái quát về quê Thân Quê em trong quá khứ như thế nào?- Quê em ngày nay đã đổi mới ra sao?+ Quang cảnh?+ Nhịp sống?+ Tinh thần hăng say lao động?- Nhìn quê hương đổi mới, cảm giác của em thế nào?C. Kết Em mong ước như thế nào về quê hương trong tương lai? Đề 6 Tham khảo phần gợi ý dàn bài Bài tập làm văn số 2.Đề 7A. Mở Giới thiệu sơ lược về người mà em sẽ kể tên, tính cách,….B. Thân Đặc điểm và tính cách nổi bật của người mà em đang kể là gì?- Người mà em đang kể đã giúp đỡ bảo ban em như thế nào trong học tập và trong cuộc sống?- Tình cảm của em và người đó ra sao?- Có thể kể thêm về một kỉ niệm nào đó đáng nhớ nhất của em và người Kết Niềm hạnh phúc của bản thân khi có được một người ông bà, cha mẹ, anh chị,.. BÀI VIẾT THAM KHẢOBài ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong veo, vào những hôm trời nắng đẹp đứng trên bờ suối,tôi có thể nhìn thấu xuống tận dưới đáy, ở đó có những viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tungtăng bơi ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men theo mép của con suối bắt ốc, nhặt đá trắng về đểchơi đồ hàng. Và vui nhất là vào những ngày hè, chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suốinhỏ nhưng có những đoạn rất sâu có thể ngập đầu người lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu của nhà dân bắcqua để lấy lối đi vào thường lệ, buổi trưa ấy, chờ cho mẹ ngủ say tôi liền chạy sang nhà mấy thằng bạn học cùng lớp rủchúng ra chỗ cầu nhà ông Quân chúng tôi thường đặt tên những chiếc cầu bằng chính tên nhà chủ đó.Buổi trưa trời nắng nóng như lửa đốt, được đắm mình trong dòng nước mát thì còn gì bằng. Bởi vậy nênvừa nghe tiếng huýt sáo báo hiệu quen thuộc của tôi, mấy thằng cũng vội vã lách cửa sau, nhanh chóng rachỗ ra khỏi nhà, cả lũ chúng tôi chạy thật nhanh vì sợ cha mẹ phát hiện ra, bởi chúng tôi đều biết rằngnếu bị bại lộ chắc chắn đứa nào đứa nấy sẽ no phút sau, cây cầu và dòng nước mát đã hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi có ý kiến hôm nay sẽ khôngbơi bình thường như mọi khi nữa mà thi nhảy xa, tức là đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ làngười thắng cuộc. ì oàm một hồi lâu đã chán, chúng tôi trèo lên một mỏm đá nằm nghỉ ngơi ngắm mâytrời. Lúc này Thắng – thằng cha gan lì cóc tía nhất lên tiếng- Tớ nghĩ ra trò mới nữa Trò gì vậy?Cả lũ nhao nhao lên tiếng Chơi lặn, đứa nào lặn được lâu nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo cặp. Cả lũ reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Trở lại chỗ chơi cũ, tôi nói- Bây giờ sẽ thi lần lượt từng đứa một, những đứa còn lại đứng trên bờ theo dõi bấm tôi phân công luôn vì Thắng là người đầu têu nên sẽ là người thử sức đầu tiên, cả bọn vỗ tay hưởngứng. Quả thật trong nhóm Thắng luôn tỏ ra đàn anh hơn cả, hắn không những học giỏi mà mọi trò chơihắn cũng chẳng bao giờ chịu thua chuẩn bị tinh thần xong, tôi hô- Một. Hai. Ba. Bắt đầu…ùm…Thắng đã nhảy khỏi cây cầu mất tăm trong dòng nước. Lũ chúng tôi reo hò tán thưởng và bắt đầubấm giờ 1,2, 3, phút trôi qua sang phút qua vẫn chưa thấy Thắng nổi lên. Chúng tôi trầm trồ khen ngợi sựtài ba của Thắng. Sang đến phút thứ 4, tôi bỗng cảm thấy nóng ruột bởi bình thường nhiều lắm thì chỉ đếnphút thứ ba là chúng tôi đã chẳng thể nào chịu nổi. Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy Thắng, mấy đứa kiacũng bắt đầu lo lắng, chỉ trong nháy mắt chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy xuống,vừa lúc đó chúng tôi đã thấy Thắng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở lấy thở để, chúng tôi vội vàng dìuThắng vào bờ. Người Thắng lúc này đã gần như lả đi. Phải mười phút sau Thắng mới lên tiếng- Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là tao đi chầu thuỷ thần chúng mày Sao vậy, mọi ngày mày bơi, lặn giỏi lắm cơ ừ, thì tao vẫn tự tin như vậy, nhưng đúng lúc sắp chịu không nổi định trồi lên thì tao bị vướng vào chùmrễ cây mọc lan từ rừng ra cuốn chặt vào chân, tao cứ định trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúnglúc nghĩ rằng chết thật rồi thì bỗng dưng chân tao lại giật ra được và cố sức ngoi tiếng Thắng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy đều khiếp sợ. Chờ cho Thắng đỡ mệt chúng tôimới dám về nhà và câu chuyện này vẫn mãi là bí mật của lũ chúng tôi. Và đó là kỉ niệm sâu sắc nhất màtôi nhớ mãi đấy các bạn hoàn cảnh gia đình em phải theo bố mẹ chuyển về thành phố sống. Vậy là mấy năm liền em vẫn chưacó dịp về thăm quê. Đến hè vừa rồi vì đạt giải Toán thành phố nên bố mẹ em thưởng cho em một chuyếnvề quê. Ngồi trên xe em vô cùng hồi hộp và tự hỏi sau mấy năm xa cách không biết bây giờ quê của emcó gì thay đổi không, những người bạn của em ra sao có ai phải bỏ học không. Vì quê em ngày xưa nghèolắm, rất nhiều bạn chỉ học hết cấp một đã phải bỏ học đi chăn xe đưa em từ từ rẽ phải, đường vẫn êm ru, em cứ ngỡ vẫn là con đường của phố huyện nhưng bấtchợt em nhìn thấy cây đa cổ thụ ở đầu đường. Ôi con đường của quê mình đây mà. Em sung sướng reolên- Bố ơi, đường về quê không còn ổ gà như trước nữa gật đầu. mỉm cười- Con đường này làm từ năm ngoái con giác tôi nhớ lại cách đây mấy năm, ngày đó mỗi khi trời mưa, người dân làng tôi rất ngại ra phốhuyện vì con đường sẽ vô cùng lầy lội, khó đi, có những đoạn phải dắt xe. Đi ra được đến phố thì ngườiđã lấm lem đầy bùn đất. Thế mà bây giờ con đường ấy đã được thay thế bằng một con đường nhựa đenbóng láng. Tôi thấy người và xe qua lại có vẻ đông hơn trước rất nhiều. Từng đoàn xe đạp xe máy nốiđuôi nhau, nhìn ai cũng tươi vui hớn hở. Càng về gần làng tôi càng ngạc nhiên vì sự thay đổi đến bất ngờ. Những ngôi nhà lá năm xưa giờ đượcthay thế bằng những ngôi nhà ngói sáng sủa đủ màu sắc, đây đó còn có những ngôi nhà hai, ba tầng như ởthành phố. Trong nhà cũng đầy đủ sa lông, tủ tường và trên tường cũng có những chùm đèn đủ màu đằng trước là những sân xi măng sạch bong phơi đầy lúa. Tôi nhớ trước đây người ta thường phơi lúabằng sân đất cho nên dù có quét sạch đến mấy thóc vẫn đầy sạn và lúa phơi ở sân đất rất khó xe bon bon đưa tôi về đến tận sân nhà bác trai tôi. Căn nhà lá năm xưa cũng được thay thế bằngngôi nhà hai tầng đồ lại cách đây chỉ vài năm, làng tôi vẫn thuần nông nghiệp. Mọi thứ người ta chỉ biết trông vào ruộnglúa, luống rau. Nhìn khắp nơi chỉ thấy những cánh đồng lúa xanh mát thẳng cánh cò bay, mở mắt họ đã rađồng, cặm cụi làm cho đến khi mặt trời lặn, sương đã vương áo họ mới trở về. Về đến nhà ai nấy lùa vộibát cơm là lên giường ngủ, chẳng biết đến xem phim, nghe ca nhạc là gì. Trẻ con như chúng tôi cũng phảilàm, cứ đi học về ăn cơm xong lại theo đàn trâu, đàn bò lên rừng. Tối về chỉ còn xếp sách vở vào cặp là đingủ nên chẳng mấy đứa học giỏi. Cuộc sống lúc đó bình yên nhưng nghèo bây giờ, tôi thấy mọi chuyện đã thay đổi, nhà nào cũng có tivi đầu đĩa. Ngay từ đầu xóm người tađã nghe rộn rã tiếng hát từ những chiếc đài catxets, từ chiếc đầu đĩa phát ra. Thôn xóm trở nên rộn rã. Vàtôi nghe bác tôi kể lại cứ đến mùa bóng đá thì xóm làng càng rộn rã hơn. Trai tráng trong làng tụ tập nhaungồi xem bóng đá. Họ xem rất vô tư vì không có cá độ như ở thành tiện đi lại cũng hiện đại hơn trước rất nhiều, trước đây khắp đường làng chỉ thấy toàn xe đạp, vậymà nay hầu như nhà nào cũng có xe máy để đi lại, có người còn đi xe máy khi ra ngoài đồng làm, họdựng xe ở trên rất vui khi thấy các bạn của mình đều học lên lớp 6, các bạn ấy cũng rất chú tâm vào chuyện học hànhvới mơ ước sau này đỗ đại học và được lên thành phố học. Tôi thầm nghĩ Nếu sau này chúng tôi lại đượchọc đại học cùng nhau thì vui biết mấy…Quê hương tôi mọi thứ đã đổi thay, trong bóng chiều thướt tha từng đàn trâu no tròn đủng đỉnh vềchuồng, đằng xa từng đoàn người gánh lúa về, bước chân thoăn thoắt, tiếng cười nói râm cảnh ngày càng tươi đẹp hơn khi xen lẫn những cánh đồng xanh bao la, những vườn cây đầy hoatrái là những ngôi nhà xây đủ màu sắc. Xa xa, từng đàn cò trắng bay trong ánh nắng vàng rực quê hương đi lên nhanh chóng, tôi cũng thấy rạo rực vô cùng. Tôi chỉ mong học hành thật tốt đểnhanh chóng trở về làm giàu đẹp hơn cho quê tôi ở nông thôn nhưng tôi lớn lên ở thành phố. Từ bé đến giờ, tôi mới chỉ được về quê có một lần ấy đã xa xôi lắm rồi, tôi chẳng còn nhớ điều gì nữa. Chả là lúc ấy tôi còn quá bé mà. Tuần vừaqua, tôi thật bất ngờ khi được bố mẹ cho về quê chơi ngày chủ nhật. Chuyến đi đã để lại trong tôi bao kỷniệm khó đêm hôm trước, tôi gần như không ngủ. Tôi cứ nằm mà tưởng tượng về quê nội. Tôi chỉ nhớ mangmáng đó là một vùng quê nghèo ở miền trung du. Sáng sớm tàu đã chạy, tôi nghủ lăn trong lòng mẹ vìmệt quá. Lúc tỉnh dậy bước chân đầu tiên từ tàu bước xuống là bước chân tôi đi vào nhà nội. Ngôi nhànằm ngay cạnh đường tàu, ba gian cũ kỹ, được xây bằng thứ gạch mà lâu ngày đã bị đám rêu làm cho ngảmàu xanh. Trước mặt ngôi nhà là cánh đồng lúa mới gặt xong, những gốc lúa trơ ra phơi mình dướinhững cơn gió heo cơm trưa xong, bố mẹ bắt tôi đi ngủ như ở trên thành phố. Đến chiều, tôi mới được mẹ cho đi chơicùng các anh chị ở ngoài đồng. Một khung cảnh rộng mênh mông bát ngát nhìn mỏi mắt ở phía xa cũngchỉ thấy núi và mây trắng chứ không như thành phố chỉ thấy toàn nhà tầng và cao ốc. Đang cắm đầu đuổitheo con cào cào có cặp cánh màu xanh đỏ, tôi bỗng lao sầm vào một cậu bé trông người nhỏ nhắn hơn tôi khiến cậu bật phăng chiếc chạt bò. Tôi vội vàng- Xin lỗi cậu! Cậu có sao không?- Không! Em không sao! Còn anh?- Mình cũng không saoBây giờ tôi mới có dịp quan sát kỹ người bạn cậu người nhỏ nhắn nhưng nhìn khuôn mặt xem chừngkhông ít tuổi hơn tôi. Nước da cậu đen nhém nhưng đôi mắt sáng có vẻ rất thông minh. Tôi chủ động làmquen- Mình tên là Hải, mới về đây thăm ông bà nội. Còn bạn tên gì? Bạn bao nhiêu tuổi?- Em tên là Minh, em 12 Vậy hả? Thế là chúng mình cùng tuổi với niềm nở của Minh không ngờ đã khiến một cậu bé khó tính như tôi nhanh chóng hoà nhập với đồngquê. Minh đã chỉ cho tôi bao thú chơi ttong buổi chiều ngắn ngủi. Những thú chơi ấy đến trong mơ tôicũng chẳng bao giờ có thể nghĩ ra. Phải chăng vì thế mà tôi đã trở thành khó tính. Và vì thế mà giờ đâytôi mới phải đeo cặp kính cận nặng nề với một mớ kiến thức không sao tiêu thụ nổi. Minh kể cho tôi biết,cậu cũng là học sinh giỏi toàn diện của trường nhưng so với tôi, Minh còn biết bao nhiêu thứ khác. Minhdạy tôi biết bắt dế đồng rồi cho một cái hộp đề chơi trò chọi dế, dạy cách thả diều, dạy cách nghe tiếngsáo để phân biệt diều nhỏ, diều to… Tóm lại ở Minh, tôi thấy như có một kho những trò chơi mà tuổi thơnhững ai lớn lên ở thành phố không bao giờ biết chiều ngắn ngủi trôi đi nhanh chóng. Tôi chia tay người bạn mới quen để về thành phố. Trước khi điMinh còn cho tôi một chiếc diều. Tôi cầm chiếc diều lấy làm thích thú mặc dù đem về thành phố nhàmình chẳng biết sẽ thả ở đến nhà, thỉnh thoảng tôi lại viết thư về quê hỏi thăm Minh. Tôi hay kể cho Minh nghe chuyện phốphường, còn Minh lại bù đắp cho tôi những trống rỗng của tuổi thơ. Minh là người bạn mà tôi quen gầnđây nhất. Tôi thật không ngờ ở cái nơi xa xôi ấy, tôi lại có được một tình bạn sâu sắc và thân thương đếnvậy! ... cảnh? + Nhịp sống? + Tinh thần hăng say lao động? - Nhìn quê hương đổi mới, cảm giác em nào? C Kết - Em mong ước quê hương tương lai? Đề 6 Tham khảo phần gợi ý dàn Bài tập làm văn số 2 Đề 7... ban em học tập sống? - Tình cảm em người sao? - Có thể kể thêm kỉ niệm đáng nhớ em người C Kết - Niềm hạnh phúc thân có người ông bà, cha mẹ, anh chị, tốt III BÀI VIẾT THAM KHẢO Bài Ngày ấy,... Sau quen nhau, hai người đã thi đua hay giúp đỡ nhau để có thành tích tốt học tập C Kết - Tình bạn giúp em học tập sống? - Em suy nghĩ tình bạn? Đề 4 A Mở - Cuộc gặp gỡ diễn nào? đâu? với ai? - Xem thêm -Xem thêm Viết bài tập làm văn số 3 Lớp 6, Viết bài tập làm văn số 3 Lớp 6, Những hướng dẫn soạn bài Viết bài tập làm văn số 3 lớp 6 là những gợi ý quan trọng và cần thiết giúp em biết cách làm các đề văn đã cho như Kể một câu chuyện vui sinh hoạt, Kể về một cuộc gặp gỡ đi thăm các chú bộ đội, gặp các thiếu niên vượt khó,..., Kể về những đổi mới ở quê em có điện, có đường, có trường mới, cây trồng,..., Kể về một ngưởi thân của em ông bà, bô" mẹ, anh chị,.... Soạn bài Viết bài tập làm văn số 3 lớp 6Chọn một trong bảy đề nêu ở mục 1 phần Luyện tập Xây dựng bài tự sự - kể chuyện đời Kể về một kỉ niệm đáng nhớ được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi, bị hiểu lầm,….b Kể một chuyện vui sinh hoạt như nhận lầm, nhát gan,…c Kể về người bạn mới quen do cùng hoạt động văn nghệ, thể thao mà quen, tính tình của bạn,…d Kể về một cuộc gặp gỡ đi thăm các chú bộ đội, gặp các thiếu niên vượt khó,..đ Kể về những đổi mới ở quê em có điện, có đường, có trường mới, cây trồng,...e Kể về thầy giáo cô giáo của em người quan tâm, lo lắng và động viên em học tậpg Kể về một người thân của em ông bà, bố mẹ, anh chị,…Trả lời1. Dàn bài Kể về một kỉ niệm đáng nhớa. Mở bài Kỉ niệm tuổi thơ đó xảy ra khi nào hoặc là ở quê nào, con vật nào….b. Thân bài- Kể lạ diễn biến chi tiết về kỉ niệm tuổi thơ đó+, Đó là một kỉ niệm đẹp chẳng hạn bạn tặng em một cái vòng rất đẹp hoặc cũng có thể là chuyện buồn vì em đã đánh mất một người bạn tốt.+, Sự việc xảy ra như thế nào và diễn Kỉ niệm đó để lại ấn tượng gì trong lòng Kết bài Cảm xúc, suy nghĩ của em về kỉ niệm đó. Kỉ niệm đó giúp em nhận ra bài học hoặc điều gì?2. Dàn bài Kể một chuyện vui sinh hoạt như nhận lầm, nhát gan,…a. Mở Giới thiệu hoàn cảnh xảy ra câu Thân Kể lại diễn biến của câu chuyện.+ Thời gian địa điểm xảy ra câu chuyện?+ Tình huống đáng cười trong câu chuyện là gì?+ Câu chuyện kết thúc ra sao?- Em rút ra được điều gì từ câu chuyện đó?c. Kết bài Ấn tượng mà câu chuyện để lại trong em là gì?3. Dàn bài Kể về người bạn mới quen do cùng hoạt động văn nghệ, thể thao mà quen, tính tình của bạn,…a. Mở Giới thiệu khái quát về người Hoàn cảnh gặp gỡ giữa hai người ở đâu? vào lúc nào?b. Thân Kể lại buổi gặp gỡ đó do tình cờ hay do người khác giới thiệu.- Đặc điểm hay tính cách của người bạn đó có gì đặc biệt?- Em thích nét tính cách nào nhất ở người bạn đó?- Sau khi quen nhau, hai người đã đã cùng thi đua hay giúp đỡ nhau như thế nào để cùng có thành tích tốt hơn trong học Kết Tình bạn mới giúp em như thế nào trong học tập và trong cuộc sống?- Em suy nghĩ thế nào về tình bạn?4. Dàn bài Kể về một cuộc gặp gỡ đi thăm các chú bộ đội, gặp các thiếu niên vượt khó,..a. Mở Cuộc gặp gỡ diễn ra khi nào? ở đâu? với ai?b. Thân Kể các chi tiết trong buổi gặp gỡ ấy.+ Mở đầu cuộc gặp gỡ như thế nào?+ Diễn biến cuộc gặp gỡ ra sao? các sự việc, không khí, quang cảnh,….+ Cuộc gặp gỡ kết thúc trong không khí như thế nào?- Ý nghĩa của cuộc gặp gỡ là gì?c. Kết Cuộc gặp gỡ để lại trong em những ấn tượng gì? Giúp em mở rộng hiểu biết và quan hệ ra sao?5. Dàn bài Kể về những đổi mới ở quê em có điện, có đường, có trường mới, cây trồng,...a. Mở Giới thiệu khái quát về quê Thân Quê em trong quá khứ như thế nào?- Quê em ngày nay đã đổi mới ra sao?+ Quang cảnh?+ Nhịp sống?+ Tinh thần hăng say lao động?- Nhìn quê hương đổi mới, cảm giác của em thế nào?c. Kết Em mong ước như thế nào về quê hương trong tương lai?6. Dàn bài Kể về thầy giáo cô giáo của em người quan tâm, lo lắng và động viên em học tậpa. Mở bàiGiới thiệu qua về thầy/cô giáo mà em sắp lại hoàn cảnh và ấn tượng khiến em kính trọng và quý mến cô/thầy Thân bàiMiêu tả đôi nét về thầy/cô giáo mà em quý mến. Nên tả những nét độc đáo và ấn tượng của thầy/cô về tính tình, tính cách của thầy/cô niệm sâu sắc nhất giữa em và thầy/cô giáo đó là gì?Nay đã lên lớp 6, tình cảm của em đối với thầy/cô giáo đó ra sao?c. Kết bài Nêu ra sự kính trọng và yêu mến khi không còn được học với thầy/cô giáo và em sẽ phấn đấu trong việc học tập để không phụ lòng thầy/ Dàn bài Kể về một người thân của em ông bà, bố mẹ, anh chị,…Dàn bàia. Mở bài- Giới thiệu về mẹ- Tình cảm chung về mẹb. Thân bài- Giới thiệu bao quáta Biểu cảm về ngoại hình- Mái tóc mẹ đen mượt và dài ngang vai ôm lấy khuôn mặt- Nước da mẹ ko trắng như bao người phụ nữ khác vì ngày xưa mẹ đã vất vả kiếm ra tiền để lo cho gia đìnhb Biểu cảm về tính tình, thái độ, sở thích, công việc- Mẹ dạy chị em tôi học bài, cách nói năng, cư xử với mọi người- Khi chị em tôi làm sai là mẹ lại nhẹ nhàng nhắc nhởc Kỉ niệm giữa mình và mẹd Biểu cảm trực tiếpc. Kết bài- Cảm nghĩ, tình cảm về mẹ- Lời hứa hẹn-HẾT-Các bạn đang xem hướng dẫn Viết bài tập làm văn số 3 , để học tốt Ngữ Văn 6, các em cần xem lại nội dung Soạn bài Kể chuyện tưởng tượng và chuẩn bị trả lời các câu hỏi trong phần theo chương trình học Ngữ Văn 6 phần Soạn bài Luyện tập xây dựng bài tự sự, kể chuyện đời thường là một nội dung quan trọng các em cần chú ý chuẩn bị nội dung ở trên, các em có thể tìm hiểu thêm phần Kể về những đổi mới ở quê em nhằm chuẩn bị cho bài học này. Soạn Ngữ văn lớp 6 bài văn số 3Soạn bài Viết bài tập làm văn số 3Soạn bài lớp 6 Viết bài tập làm văn số 3 được VnDoc biên soạn bám sát theo nội dung sách giáo khoa Ngữ văn lớp 6 giúp các em học sinh ôn tập, từ đó học tập tốt môn Ngữ Văn lớp 6 chuẩn bị cho bài giảng sắp tới đây của mẫu lớp 6 Cảm nhận về bài Chân, Tay, Tai, Mắt, MiệngPhân tích truyện Chân, Tay, Tai, Mắt, MiệngSoạn bài Ngữ văn lớp 6 Chân, Tay, Tai, Mắt, MiệngVIẾT BÀI TẬP LÀM VĂN SỐ 3làm tại lớpI. ĐỀ BÀI THAM KHẢOĐề 1 Kể về một kỉ niệm đáng nhớ được khen, bị chê, gặp may, gặp rủi, bị hiểu lầm,….Đề 2 Kể một chuyện vui sinh hoạt như nhận lầm, nhát gan,….Đề 3 Kể về người bạn mới quen do cùng hoạt đọng văn nghệ, thể thao mà quen, hoặc do tính tình của bạn,….Đề 4 Kể về một cuộc gặp gỡ đi thăm các chú bộ đội, gặp các thiếu niên vượt khó,….Đề 5 Kể về những đổi mới ở quê em có điện, có đường, có trường mới, cây trồng,….Đề 6 Kể về thày cô giáo của em người quan tâm, lo lắng và động viên em học tập.Đề 7 Kể về một người thân của em ông bà, bố mẹ, anh chị,….II. GỢI Ý DÀN BÀIĐề 1 Tham khảo phần gợi ý dàn bài Bài tập làm văn số 2.Đề 2A. Mở Giới thiệu hoàn cảnh xảy ra câu Thân Kể lại diễn biến của câu chuyện.+ Thời gian địa điểm xảy ra câu chuyện?+ Tình huống đáng cười trong câu chuyện là gì?+ Câu chuyện kết thúc ra sao?- Em rút ra được điều gì từ câu chuyện đó?C. Kết bài Ấn tượng mà câu chuyện để lại trong em là gì?Đề 3A. Mở Giới thiệu khái quát về người Hoàn cảnh gặp gỡ giữa hai người ở đâu? vào lúc nào?B. Thân Kể lại buổi gặp gỡ đó do tình cờ hay do người khác giới thiệu.- Đặc điểm hay tính cách của người bạn đó có gì đặc biệt?- Em thích nét tính cách nào nhất ở người bạn đó?- Sau khi quen nhau, hai người đã đã cùng thi đua hay giúp đỡ nhau như thế nào để cùng có thành tích tốt hơn trong học Kết Tình bạn mới giúp em như thế nào trong học tập và trong cuộc sống?- Em suy nghĩ thế nào về tình bạn?Đề 4A. Mở Cuộc gặp gỡ diễn ra khi nào? ở đâu? với ai?B. Thân Kể các chi tiết trong buổi gặp gỡ ấy.+ Mở đầu cuộc gặp gỡ như thế nào?+ Diễn biến cuộc gặp gỡ ra sao? các sự việc, không khí, quang cảnh,….+ Cuộc gặp gỡ kết thúc trong không khí như thế nào?- Ý nghĩa của cuộc gặp gỡ là gì?C. Kết Cuộc gặp gỡ để lại trong em những ấn tượng gì? Giúp em mở rộng hiểu biết và quan hệ ra sao?Đề 5A. Mở Giới thiệu khái quát về quê Thân Quê em trong quá khứ như thế nào?- Quê em ngày nay đã đổi mới ra sao?+ Quang cảnh?+ Nhịp sống?+ Tinh thần hăng say lao động?- Nhìn quê hương đổi mới, cảm giác của em thế nào?C. Kết Em mong ước như thế nào về quê hương trong tương lai?Đề 6 Tham khảo phần gợi ý dàn bài Bài tập làm văn số 2.Đề 7A. Mở Giới thiệu sơ lược về người mà em sẽ kể tên, tính cách,….B. Thân Đặc điểm và tính cách nổi bật của người mà em đang kể là gì?- Người mà em đang kể đã giúp đỡ bảo ban em như thế nào trong học tập và trong cuộc sống?- Tình cảm của em và người đó ra sao?- Có thể kể thêm về một kỉ niệm nào đó đáng nhớ nhất của em và người Kết Niềm hạnh phúc của bản thân khi có được một người ông bà, cha mẹ, anh chị,.. BÀI VIẾT THAM KHẢOBài ấy, nhà tôi ở ven một con suối nhỏ nước trong veo, vào những hôm trời nắng đẹp đứng trên bờ suối, tôi có thể nhìn thấu xuống tận dưới đáy, ở đó có những viên sỏi trắng tinh và cả những đàn cá trắng tung tăng bơi ngày, tôi cùng lũ bạn lại rủ nhau ra suối, đi men theo mép của con suối bắt ốc, nhặt đá trắng về để chơi đồ hàng. Và vui nhất là vào những ngày hè, chúng tôi thường trốn mẹ ra suối tắm. Thực ra con suối nhỏ nhưng có những đoạn rất sâu có thể ngập đầu người lớn. Và ở trên đó là chiếc cầu của nhà dân bắc qua để lấy lối đi vào thường lệ, buổi trưa ấy, chờ cho mẹ ngủ say tôi liền chạy sang nhà mấy thằng bạn học cùng lớp rủ chúng ra chỗ cầu nhà ông Quân chúng tôi thường đặt tên những chiếc cầu bằng chính tên nhà chủ đó. Buổi trưa trời nắng nóng như lửa đốt, được đắm mình trong dòng nước mát thì còn gì bằng. Bởi vậy nên vừa nghe tiếng huýt sáo báo hiệu quen thuộc của tôi, mấy thằng cũng vội vã lách cửa sau, nhanh chóng ra chỗ ra khỏi nhà, cả lũ chúng tôi chạy thật nhanh vì sợ cha mẹ phát hiện ra, bởi chúng tôi đều biết rằng nếu bị bại lộ chắc chắn đứa nào đứa nấy sẽ no phút sau, cây cầu và dòng nước mát đã hiện ra trước mắt chúng tôi. Tôi có ý kiến hôm nay sẽ không bơi bình thường như mọi khi nữa mà thi nhảy xa, tức là đứng trên cầu nhảy xuống, ai nhảy xa nhất sẽ là người thắng cuộc. ì oàm một hồi lâu đã chán, chúng tôi trèo lên một mỏm đá nằm nghỉ ngơi ngắm mây trời. Lúc này Thắng - thằng cha gan lì cóc tía nhất lên tiếng- Tớ nghĩ ra trò mới nữa Trò gì vậy?Cả lũ nhao nhao lên tiếng Chơi lặn, đứa nào lặn được lâu nhất tuần sau đi học sẽ không phải đeo lũ reo hò hưởng ứng nhiệt liệt. Trở lại chỗ chơi cũ, tôi nói- Bây giờ sẽ thi lần lượt từng đứa một, những đứa còn lại đứng trên bờ theo dõi bấm tôi phân công luôn vì Thắng là người đầu têu nên sẽ là người thử sức đầu tiên, cả bọn vỗ tay hưởng ứng. Quả thật trong nhóm Thắng luôn tỏ ra đàn anh hơn cả, hắn không những học giỏi mà mọi trò chơi hắn cũng chẳng bao giờ chịu thua chuẩn bị tinh thần xong, tôi hô- Một. Hai. Ba. Bắt đầu…ùm…Thắng đã nhảy khỏi cây cầu mất tăm trong dòng nước. Lũ chúng tôi reo hò tán thưởng và bắt đầu bấm giờ 1, 2, 3, phút trôi qua sang phút thứ tư vẫn chưa thấy Thắng nổi lên. Chúng tôi trầm trồ khen ngợi sự tài ba của Thắng. Sang đến phút thứ 4, tôi bỗng cảm thấy nóng ruột bởi bình thường nhiều lắm thì chỉ đến phút thứ ba là chúng tôi đã chẳng thể nào chịu nổi. Thế mà đến giờ vẫn chưa thấy Thắng, mấy đứa kia cũng bắt đầu lo lắng, chỉ trong nháy mắt chẳng kịp bảo nhau câu nào mấy đứa bơi giỏi liền nhảy xuống, vừa lúc đó chúng tôi đã thấy Thắng trồi lên, khuôn mặt tái nhợt, thở lấy thở để, chúng tôi vội vàng dìu Thắng vào bờ. Người Thắng lúc này đã gần như lả đi. Phải mười phút sau Thắng mới lên tiếng- Chỉ cần một tích tắc nữa thôi là tao đi chầu thuỷ thần chúng mày Sao vậy, mọi ngày mày bơi, lặn giỏi lắm cơ Ừ, thì tao vẫn tự tin như vậy, nhưng đúng lúc sắp chịu không nổi định trồi lên thì tao bị vướng vào chùm rễ cây mọc lan từ rừng ra cuốn chặt vào chân, tao cứ định trồi lên thì nó lại kéo tao xuống, may quá đúng lúc nghĩ rằng chết thật rồi thì bỗng dưng chân tao lại giật ra được và cố sức ngoi tiếng Thắng hổn hển kể, chúng tôi đứa nào đứa nấy đều khiếp sợ. Chờ cho Thắng đỡ mệt chúng tôi mới dám về nhà và câu chuyện này vẫn mãi là bí mật của lũ chúng tôi. Và đó là kỉ niệm sâu sắc nhất mà tôi nhớ mãi đấy các bạn hoàn cảnh gia đình em phải theo bố mẹ chuyển về thành phố sống. Vậy là mấy năm liền em vẫn chưa có dịp về thăm quê. Đến hè vừa rồi vì đạt giải Toán thành phố nên bố mẹ em thưởng cho em một chuyến về quê. Ngồi trên xe em vô cùng hồi hộp và tự hỏi sau mấy năm xa cách không biết bây giờ quê của em có gì thay đổi không, những người bạn của em ra sao có ai phải bỏ học không. Vì quê em ngày xưa nghèo lắm, rất nhiều bạn chỉ học hết cấp một đã phải bỏ học đi chăn xe đưa em từ từ rẽ phải, đường vẫn êm ru, em cứ ngỡ vẫn là con đường của phố huyện nhưng bất chợt em nhìn thấy cây đa cổ thụ ở đầu đường. Ôi con đường của quê mình đây mà. Em sung sướng reo lên- Bố ơi, đường về quê không còn ổ gà như trước nữa gật đầu mỉm cười- Con đường này làm từ năm ngoái con giác tôi nhớ lại cách đây mấy năm, ngày đó mỗi khi trời mưa, người dân làng tôi rất ngại ra phố huyện vì con đường sẽ vô cùng lầy lội, khó đi, có những đoạn phải dắt xe. Đi ra được đến phố thì người đã lấm lem đầy bùn đất. Thế mà bây giờ con đường ấy đã được thay thế bằng một con đường nhựa đen bóng láng. Tôi thấy người và xe qua lại có vẻ đông hơn trước rất nhiều. Từng đoàn xe đạp xe máy nối đuôi nhau, nhìn ai cũng tươi vui hớn về gần làng tôi càng ngạc nhiên vì sự thay đổi đến bất ngờ. Những ngôi nhà lá năm xưa giờ được thay thế bằng những ngôi nhà ngói sáng sủa đủ màu sắc, đây đó còn có những ngôi nhà hai, ba tầng như ở thành phố. Trong nhà cũng đầy đủ sa lông, tủ tường và trên tường cũng có những chùm đèn đủ màu sắc. Và đằng trước là những sân xi măng sạch bong phơi đầy lúa. Tôi nhớ trước đây người ta thường phơi lúa bằng sân đất cho nên dù có quét sạch đến mấy thóc vẫn đầy sạn và lúa phơi ở sân đất rất khó xe bon bon đưa tôi về đến tận sân nhà bác trai tôi. Căn nhà lá năm xưa cũng được thay thế bằng ngôi nhà hai tầng đồ lại cách đây chỉ vài năm, làng tôi vẫn thuần nông nghiệp. Mọi thứ người ta chỉ biết trông vào ruộng lúa, luống rau. Nhìn khắp nơi chỉ thấy những cánh đồng lúa xanh mát thẳng cánh cò bay, mở mắt họ đã ra đồng, cặm cụi làm cho đến khi mặt trời lặn, sương đã vương áo họ mới trở về. Về đến nhà ai nấy lùa vội bát cơm là lên giường ngủ, chẳng biết đến xem phim, nghe ca nhạc là gì. Trẻ con như chúng tôi cũng phải làm, cứ đi học về ăn cơm xong lại theo đàn trâu, đàn bò lên rừng. Tối về chỉ còn xếp sách vở vào cặp là đi ngủ nên chẳng mấy đứa học giỏi. Cuộc sống lúc đó bình yên nhưng nghèo bây giờ, tôi thấy mọi chuyện đã thay đổi, nhà nào cũng có tivi đầu đĩa. Ngay từ đầu xóm người ta đã nghe rộn rã tiếng hát từ những chiếc đài catxets, từ chiếc đầu đĩa phát ra. Thôn xóm trở nên rộn rã. Và tôi nghe bác tôi kể lại cứ đến mùa bóng đá thì xóm làng càng rộn rã hơn. Trai tráng trong làng tụ tập nhau ngồi xem bóng đá. Họ xem rất vô tư vì không có cá độ như ở thành tiện đi lại cũng hiện đại hơn trước rất nhiều, trước đây khắp đường làng chỉ thấy toàn xe đạp, vậy mà nay hầu như nhà nào cũng có xe máy để đi lại, có người còn đi xe máy khi ra ngoài đồng làm, họ dựng xe ở trên rất vui khi thấy các bạn của mình đều học lên lớp 6, các bạn ấy cũng rất chú tâm vào chuyện học hành với mơ ước sau này đỗ đại học và được lên thành phố học. Tôi thầm nghĩ Nếu sau này chúng tôi lại được học đại học cùng nhau thì vui biết mấy...Quê hương tôi mọi thứ đã đổi thay, trong bóng chiều thướt tha từng đàn trâu no tròn đủng đỉnh về chuồng, đằng xa từng đoàn người gánh lúa về, bước chân thoăn thoắt, tiếng cười nói râm cảnh ngày càng tươi đẹp hơn khi xen lẫn những cánh đồng xanh bao la, những vườn cây đầy hoa trái là những ngôi nhà xây đủ màu sắc. Xa xa, từng đàn cò trắng bay trong ánh nắng vàng rực quê hương đi lên nhanh chóng, tôi cũng thấy rạo rực vô cùng. Tôi chỉ mong học hành thật tốt để nhanh chóng trở về làm giàu đẹp hơn cho quê hương.

tap lam van so 3 lop 6